THE RAVEN BY EDGAR ALLAN POE (Bản dịch)

Vào một khắc đêm đen buồn thảm, khi tôi đương sầu muộn rã rời,

Niệm về những giai thoại lạ kỳ, ngỡ đã trôi về miền quên lãng,

Tôi gà gật, gần như  đã thiếp đi, rồi ngoài kia bỗng vang  lên tiếng gõ,

Như tiếng ai đang nhẹ nhàng gõ, gõ nhẹ nhàng vào cửa phòng nơi tôi.

“Hẳn là khách viếng,” tôi thầm thì, ” người đang gõ trước cửa phòng tôi kia;

Chỉ thế thôi không còn gì nữa.”

À, tôi hẳn còn nhớ rõ, vào một tháng Mười hai ảm đạm,

Từng thanh củi lụi tàn bụi tro, hằn hồn than chúng lên nền thảm,

Tôi mong mỏi trời sẽ chớm sáng; nhưng hoài công tôi phải đi vay mượn

Những cuốn sách ngăn tôi khỏi niềm thương, niềm thương nhớ nàng Lenore đã khuất,.

Nàng trinh nữ rạng ngời hiếm có, những thiên thần gọi tên nàng Lenore,

Giờ thế gian không hay danh nàng nữa.

Và tiếng lụa xạt xào mơ hồ, nơi tấm màn màu tím rầu rĩ,

Và lòng tôi bỗng kinh hãi ngập tràn, nỗi khiếp sợ lại kỳ chưa từng có;

Lẽ đó để tâm thôi loạn nhịp, tôi đứng dậy nhắn nhủ thân mình rằng:

“Hẳn là có vị khách viếng thăm,  nài xin vào ở ngoài kia hiên cửa,

Hẳn có vài vị khách viếng muộn, nài xin vào từ nơi cửa hiên kia.

Chỉ thế thôi không còn gì nữa.”

Hồn tôi giờ đã trở nên rắn rỏi, sự trề nại cũng đã thôi không còn,

Rằng tôi:  xin thưa “ông”hoặc “bà”, thực lòng  này tôi xin được lượng thứ;

Vì thực rằng tôi đã ngủ thiếp đi, rồi nhẹ nhàng các vị đến gõ cửa,

Tôi mộng mị và ngoài kia tiếng gõ, tiếng gõ cửa ở cửa phòng nơi tôi,

E rằng tôi không hề nghe thấy.” Cửa phòng tôi giờ đây toang mở rồi,—

Kia đêm đen và không còn gì nữa

Ánh mắt tôi giờ chìm vào đêm tối, tự phân vân và ngập tràn sợ hãi

Tôi nghi ngờ, mơ về một giấc mơ, giấc mơ không người phàm nào dám,

Sự im lặng là không thể phá vỡ, sự tĩnh lặng không hé lộ điều gì,

Và chỉ một ngôn từ duy nhất, tôi thầm thì tiếng gọi,

“Lenore?”

Chính đó lời tôi đã thầm thì, rồi đáp hồi tiếng vọng,

“Lenore!”

Chỉ thế thôi không còn gì nữa.

Men theo lối trở lại căn phòng, cả mảnh hồn trong tôi tàn cháy,

Chợt lại nghe tiếng gõ vang lên, những âm thanh nay ồn ào hơn trước,

“Hẳn nhiên rồi,” tôi đoan chắc một điều, “thứ gì đó ở ngoài kia khung cửa.”

Để ta xem, mối nguy họa là gì, và rồi bí ẩn này khai phá

Hãy để tim ta lặng chốc lát, và rồi bí ẩn này khai phá

Chính cơn gió và không còn gì nữa!”

Mở nơi đây tôi toang khung cửa sập , cùng cử điệu vung lên vỗ cánh

images (3)

Kia bước vào một con quạ oai nghiêm, của tháng ngày thiêng liêng xưa cũ

Y chẳng nề chi phép cung kính, y không một khắc dừng hay yên;

Với dáng điệu ông hoặc bà hoàng, đậu ngay trên cửa phòng tôi kia.

Ngay trên tượng bán thân Pallas, ngay phía trên cửa phòng tôi kia,

Đậu, và đáp, và không còn gì nữa..

Rồi loài chim lông mun đầy mê hoặc – làm sầu muộn nơi tôi mỉm cười

Về sự rắn rỏi và đoan nghiêm, nơi dung mạo y đang khoác trên mình

“Dẫu đầu ngươi có bị lột và cạo, nom ngươi chẳng nỗi nào hèn nhát,

Hỡi Loài Quạ oan nghiệt và xưa cổ, lang bạt từ cõi bờ Đêm-đen

Hãy nói ta biết quý danh ngươi – từ bờ cõi Diêm la u tịch!”

Con Quạ đáp lời “Không còn nữa.”

Quá đỗi nơi tôi kinh ngạc, rằng khi sinh vật kém duyên này, lại dứt thành lời rành rọt thế,

Dẫu lời đáp mơ hồ vô nghĩa

Bởi chúng ta không thể không đồng thuận, về một ai trên cõi đời này có

-được ân điển được loài chim hay thú, ở trên kia ngay trên của phòng mình,

Đậu trên kia bức tượng bán thân, đậu trên kia nơi cánh cửa phòng mình

Với cái lên như: “Không còn nữa.”

Nhưng Con Quạ cô độc trên pho tượng, đậu câm lặng duy chỉ nói một lời

Một từ – như tất thảy hồn y, đã trút cạn vào chính đơn từ ấy.

Y cất lời rồi chẳng gì thêm, chẳng một chiếc lông – y vỗ cánh

 Đến khi nơi tôi khẽ thầm thì, “Bạn bè tôi trước đây đã bỏ đi;

Một sớm mai y cũng sẽ rời tôi, như ước vọng đã tiêu tan từ trước.”

Rồi con chim nói: “Không còn nữa.”

Giật mình trước tĩnh lặng toang vỡ, bởi lời đáp đanh và rõ ràng

“Không nghi ngờ gì,” tôi cất tiếng “những lời kia được lưu và trữ,

Thốt nên từ vị chủ bất hạnh, những con người của tai ương tàn khốc

Bị bám riết ngày một ngày nhanh hơn, đến khi bài ca kia trĩu nặng,–

Cho đến khi những giai điệu ước vọng, y cất lên nặng trĩu u sầu

Của “Không còn- Không  còn nữa.”

images (1)

Nhưng con quạ vẫn làm tôi nguôi ngoai, sầu muộn nơi tôi hóa nụ cười,

Tôi lăn ngay ghế đệm tới trước y, trước pho tượng bán thân và cánh cửa;

Rồi, thả mình trôi trong nhung đệm, tôi thả mình trôi theo dòng suy tưởng

Suy tưởng vào dòng suy tưởng, về loài chim ma quái miền xưa cũ

Rằng loài vật oan nghiệt, ma quái này, rằng loài vật kì lạ từ xa xưa

Ám chỉ gì khi nói: “Không còn nữa.”

Đây tôi đặt mình vào những phỏng đoán, nhưng không âm tiết nào được hé lộ

Loài chim kia với đôi mắt rực lửa, tựa đốt thấu vào tận tâm can tôi;

Đây và tôi ngồi bói lim dim, với mái đầu nơi tôi ngã im lìm

Trên những chiếc đệm nhung gối, nơi những ánh đèn hau háu trùm lên,

Nhưng tấm vải lụa nhung tím nơi ai kia, những ánh đèn hau háu đã trùm lên,

Rằng nàng sẽ xoa dịu, Ôi! Đâu còn nữa!

Rồi, có vẻ, không khí hóa đặc hơn, tràn ngập mùi từ lư hương vô hình

Đung đưa trên tay các thiên thần, tiếng chân người khẽ vang trên nền thảm

“Ôi thật khốn cùng!,” Tôi òa khóc, “Rằng Đức Chúa hay ai đã phái ngươi – Bởi những thiên thần này hay ai đã phái ngươi

 an thương – an thương và trư lung thảo dành cho kí ức ngươi gợi về Nàng

Nốc cạn, ôi nốc cạn thứ trư lung thảo này và quên đi nỗi mất mát nàng Lenore!

Rồi con chim cất tiếng:”Không còn nữa!.”

“Kẻ báo điềm!” Tôi thốt ra, “trướng yêu ma!-vẫn kẻ báo điềm ngươi dẫu là loài chim hay quỷ!”

Dẫu được phái tới bởi Yêu Ma, hoặc dẫu bão tố dạt ngươi bến bờ này,

Thân độc tàn không nề chi kinh sợ, ở chốn hoang sơ và rủa nguyền

Căn nhà này niềm Kinh Hãi vây ám – hãy thành thực, rằng nơi ta khẩn nài

Kia- kia có chăng nhựa thơm vùng Gilead – Hãy nói ta nghe – hãy nói ta nghe – ta khẩn nài!

Con quạ cất lời: “Không còn nữa”

“Kẻ báo điềm!” Tôi thốt ra, “trướng yêu ma!-vẫn kẻ báo điềm ngươi dẫu là loài chim hay quỷ!”

Nước Thiên Đàng đương dõi xuống chúng ta – Nơi Đức Chúa hai chúng ta tôn thờ – 

Xin hãy nói với tâm hồn trĩu nặng buồn thương này, giữa khoảng cách từ Thánh Địa Eden

Hồn này sẽ luyến giữ vị Thánh nữ đồng trinh, những thiên thần gọi tên nàng Lenore

Mãi luyến giữ nàng trinh nữ rạng ngời hiếm có, những thiên thần gọi tên nàng Lenore.”

Con quạ kêu lên: “Không còn nữa”

Tôi đứng bật dậy cùng lời thét đanh  – “Há điềm báo của ngươi về nàng và ta sự chia lìa, hỡi loài chim hay người bạn hữu!”

“Hãy quay về đi – chốn bão giông – và bờ cõi Diêm La u tịch!

Đừng để lại dù chỉ một cộng lông – như minh chứng hồn ngươi đã dối trá!

Mặc cho nỗi cô độc nơi ta không hề rạn! – Rằng hãy rời khỏi cánh cửa nơi ta!

Hãy rút mỏ người khỏi trái tim ta, và mang bộ dạng đó khuất mắt ta!

Con quạ cất lời: “Không còn nữa”

Và Con Quạ, vẫn chẳng hề tung cánh, vẫn ở đó đứng yên, im lìm

Ở trên kia tượng bán thân trơ lạnh, ở ngay trên cánh cửa phòng nơi tôi;

Và đôi mắt y hiển hiện lên tất thảy – những thứ một con quỷ hằng ước ao,

Và ánh đèn kia trên tấm thân y –  hắt bóng y đổ xuống nền sàn;

hồn tôi và hiếc bóng chập chờn trên nền sàn

Hy vọng thoát khỏi – Không còn nữa!

Listen: Excavation

Bình luận về bài viết này